Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

LÊ SINH - NHỮNG ĐOẠN ĐỜI SẦU (4)




Mùa hè ’72 tôi trở về Quảng Trị. Thành phố nằm chết với những đống gạch vụn đổ nát. Đâu rồi con đường Trần Hưng Đạo vốn sầm uất nhất? Đâu rồi những quán hàng chè đậu xanh bên bờ sông? Và đâu rồi ngôi trường Nguyễn Hoàng thân yêu?

Tôi ngậm ngùi mân mê từng viên gạch trước cổng trường chỉ còn lại cái bảng tên trường nằm vắt ngang hai trụ cổng. Toàn bộ chỉ là một bãi chiến trường, loang lỗ những vết thương ngậm máu. Thầy cô và bạn bè xưa cũ đâu rồi? Có lẻ những bước chân đã chạy loạn khắp mọi miền đất nước. Có ai còn lại để nghe chăng một linh hồn nhỏ, một con tim rướm máu? Đứng nhìn lại một mãnh đời tan vỡ, một gia tài của mẹ bây giờ không còn chút gì nữa. Kỷ niệm ùa về trong ký ức vốn thui chột của một đứa con sớm bỏ trường mà đi. Ôi đau đớn cho một ngôi trường quá bất hạnh. Nơi đây hàng ngàn đứa con đã từng về trú ngụ bên ngôi trường mẹ êm đềm với từng tháng ngày dịu dàng qua mau. Những cánh chim non giờ đã phiêu bạt về vạn chân trời góc bể, để lại cho mẹ một vết thương quá lớn, tan nát và nằm chết cô đơn giữa thời loạn ly chinh chiến. sự từ bỏ ân nghĩa đã mang lại cho bao nhiêu trái tỉm rướm máu về một cuộc chia ly không hề báo trước.


Quạnh hiu đó theo người về một thuở

Các con đi trên khắp nẻo điêu tàn

Nếu một mai rồi bỗng dưng chợt nhớ

Quay về đây ấm lạnh mỗi đông sang


Hơn bốn mươi năm xa cách, tôi trở lại đứng ngậm ngùi cùng mái cũ trường xưa. Nhìn lại những quãng đời đi qua theo năm tháng không một lời vẫy chào từ biệt. Lại thêm một mùa xuân về trong tiếc nhớ. Những kỷ niệm xưa chợt trào dâng về thầy, về bạn. Những người muôn năm cũ giờ đã có người bỏ đi xa, xa mãi. Những cánh chim báo bão đã chìm sâu trong giông tố, mỗi người một nỗi quạnh vắng đìu hiu.

Biết bao giờ tìm lại những tháng năm qua đi, những bóng hình đã mãi mãi chìm khuất. Một mái trường xưa đã chôn kín trong ký ức của mỗi người.

LÊ SINH



Số ĐT của LÊ SINH: 0903 583 673

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi