Thứ Tư, 23 tháng 12, 2020

QUẢNG TRỊ ĐÔNG VỀ - Thơ Lê Văn Tiến

 

Quảng Trị Đông Về

 

Ánh dương dần khuất phía chân mây

Bầy nhạn bay về chốn nào đây?

Đông đến bâng khuâng miền gió lạnh

Tìm em ta nhớ lúc sum vầy

Thuở đó em anh một mái trường

Đông qua xuân đến vẫn yêu thương

Trò chơi thuở nhỏ sao quên được

Em làm cô dâu má ửng hồng

Anh là chú rễ nghe là lạ

Hai đứa cùng mơ một mái nhà

Thế rồi chinh chiến ngập quê hương

Anh theo binh lữa chốn sa trường

Em làm cô giáo phương trời cũ

Cách biệ̣t nhưng mà vẫn nhớ thương

Quảng Trị bây giờ mưa vẫn bay

Nhớ em ta rót chén rượu say

Lại nhớ đêm nào nghe mưa đổ

Hai đứa cùng nhau một vòng tay

Quảng Trị đông về lại nhớ em

Nhớ bờ tóc xỏa ngát hương đêm

Vai gầy ánh mắt vòng eo nhỏ

Hồn ta có phải quyện vào em?

Bây giờ Quảng Trị dấu hồn thơ

Ánh đèn phố thị choán trăng mờ

Hồn ta sao vẫn còn lạnh lẽo

Nhìn phố bâng khuâng, phố hửng hờ

 

Lê Văn Tiến

Mùa đông 2020

<levan042003@yahoo.com>;

<terryle2017@gmail.com>

 

 

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2020

Hội ngộ trên xứ người - Lê Văn Tiến

 

Mùa Thu lại về, sau những ngày hè nắng nóng và khô hạn. Những mảng cỏ xanh bắt đầu hồi sinh nhờ những cơn mưa thu dịu mát. Những hàng cây hai bên đường cũng từ từ thay màu lá. Tận dụng phong cảnh hữu tình tôi có một chuyến du lịch East Coast. Hành trình về phía đông nước Mỹ đi qua 10 tiểu bang và hơn nửa nước Canada. Thật thú vị vì được nhìn ngắm những phong cảnh hữu tình và những thành phố vĩ đại của xứ cờ hoa. Trên đường du lịch tôi nhận được tin nhắn của người bạn thân: ”Tiến nhớ về San Jose kịp để gặp tụi này nhé” Đó là lời nhắn trên messenger của Lê Thị Cúc Tam C 6869. Thế là đến hẹn lại lên. Cứ mỗi độ thu về tứ cô nương: Lài, Cúc ,Thủy và Thể Tần cùng tôi có cuộc hội ngộ trên xứ Cali nắng ấm tình người. Nhưng năm nay rất tiếc Thể Tần bận công việc nên không đi được. 


https://c1.staticflickr.com/5/4568/38470807592_231611a182_b.jpg


Hết năm này tôi được về hưu, trước khi gác kiếm trở về vui thú đìền viên tôi đã có 10 ngày nghỉ phép. Boss khuyến khích tôi nên đi xả stress một chuyến. Tôi chọn gói du lịch miền Đông nước Mỹ vì ở đó có các thành phố lớn như New York, New Yersey, Washington DC, Philadelphia, Massachusetts vân vân. Thú thật đến định cư Mỹ hơn 22 năm nhưng tôi chưa có cơ hội đi du lich khắp nước Mỹ, nên đây là dịp tôi có một chuyến “Đông tiến”nhiều li kỳ và hấp dẫn. Nhờ chuyến du hành tôi được Tour Guide hướng dẫn đi tham quan những nơi quan trọng như toà nhà Quốc hội Mỹ, Toà Bạch Ốc, Ngũ Giác Đài, Tượng Nữ Thần Tự Do và các trường Đại Học nổi tiếng như Học Viện Quân sự West Point, Trường Đại học Havard, trường Đại học MIT. Miền Đông nước Mỹ cây cỏ xanh tươi nhờ mưa thuận gió hoà. Xe bus đưa chúng tôi qua những cánh rừng màu vàng rực rỡ  như  những phong cảnh trong phim Hàn quốc. Mãi mê ngắm nhìn cảnh thiên nhiên tôi ngâm nga bài hát ”Thu quyến rũ” của Đoàn Chuẩn-Từ Linh:

“Anh mong chờ mùa thu

Trời đất kia ngả màu xanh lơ

Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa

Bên những bông hờng đẹp xinh…”

Đoàn du lịch của chúng tôi gần 40 người, hầu hết là người Việt, một số người Hoa và người nước ngoài định cư ở Mỹ. Hướng dẫn viên du lịch do công ty du lịch mướn những người địa phương. Họ làm nghề chuyên nghiệp và thông thạo mọi thông tin địa phương để thuyết trình cho khách du lịch am hiểu những thành phố và những danh lam thắng cảnh mà du khách đi qua. Sau bốn ngày tham quan miền Đông nước Mỹ chúng tôi đi qua biên giới đến nước Gia Nả Đại. Điểm du lịch đầu tiên ở Canada chúng tôi được tìm hiểu về Thác Niagara Falls nằm giữa biên giới Mỹ và Canada. Niagara Falls được liệt kê vào danh sách một trong 10 thác lớn nhất thế giới. Đây là phong cảnh nổi tiếng đã được nhiều hảng phim của Hollywood mượn cảnh đóng phim đặc biệt tài tử nổi tiếng Marilyn Monroe và Joseph Cotten từng đóng phim Niagara Falls Vies xuất bản năm 1953. Tại địa điểm du lịch chúng tôi được xem phim nói về lịch sử thác Niagara Falls và chuyện tình của Trinh nữ  xứ sương mù “Maid of the mist”. Sau đó được du thuyền đưa ra giữa dòng thác nhìn thác đổ từ trên cao cuồn cuộn phủ đầu chúng tôi, cảm giác thật ghê sợ như mình bị cuốn hút vào cơn bão nước.Tham quan thác Niagara Falls tôi bùi ngùi nhớ về Đà lạt. Thành phố sương mù miền cao nguyên cũng có nhiều thác đẹp như Datanla, Pongour, Prenn. Bốn năm hoc ở Trường Võ Bị Đà Lạt vào những ngày cuối tuần tôi thường đến vui chơi những nơi này. Có những mối tình bắt đầu từ những dòng thác này ”Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng. Ngồi bên nhau gọi tên nhau để rồi xa nhau…” Rồi chúng tôi rời xa Đà Lạt xa những dòng thác cao nguyên  với muôn vàn kỷ niệm khó quên. Mong có ngày gặp lại nhưng sợ cảnh cũ người xưa không còn nữa. Tôi chợt nhớ bài thơ: Hai mùa thu Đà Lạt của Lệ Khánh

“Hai mùa thu Đà Lạt

Trời mưa rưng rưng hoài

Ân tình em mất mát

Nhưng nào đâu trách ai

Bây giờ trời vào thu

Cho em nhiều kỷ niệm

Mình quen nhau ngày xưa

Chừ xa rồi lưu luyến”


Image result for cảnh đà lạt


Đến Canada chúng tôi được tham quan qua những thành phố Toronto, Ottawa, Montreal, Quebec. Hầu hết các thành phố lớn của Canada đều kiến trúc theo kiểu Pháp vì Canada ngày xưa là thuộc địa của người Pháp. Đăc biệt dân sống trong các thành phố này nói hai ngôn ngữ Pháp và Anh nhất là thành phố Quebec 90% nói tiếng Pháp tên đường và các thương hiệu kinh doanh cũng viết bằng tiếng Pháp. Tham quan thành phố Quebec chúng tôi bất ngờ được nhìn thấy tượng danh nhân Nguyễn Trãi được nằm trong một công viên cùng với các danh nhân trên thế giới. Đó là niềm hãnh diện cho người Việt Nam chúng ta khi sống trên xứ người. Điểm du lịch cuối cùng ở Canada chúng tôi được du hành theo con sông dài nhất Canada đó là sông Saint Lawrence River. Đặc biệt trên con sông nổi tiếng này có đến trên 20 ngàn hòn đảo lớn nhỏ (Twenty thousand Islands). Những người giàu có ở Mỹ và Canada thường đến đây để làm những căn nhà nghỉ mát và tận hưởng vẽ đẹp thiên nhiên trên những hòn đảo này.

Sau 10 ngày du lich tôi trở về San Jose được vài ngày thì đón ba cô nương đến từ ba tiểu bang. Thu Thuỷ A từ Hawaii, Lài từ New Yersey và Cúc từ Los Angeles. Chúng tôi gặp nhau ở Bến xe đò Hoàng trong khu thương xá Lion của người Việt Nam. Tay bắt mặt mừng vài lời tâm sự và hỏi thăm sức khỏe sau đó tôi chở các bạn về nhà Hoa bạn học trường Bồ Đề của Lài. Như đã hẹn trước anh chị Lê Thi mời về nhà dự buổi tiệc liên hoan đầu tiên khi phái đoàn đến San Jose. Lê Thi là cũng một thành viên của Nguyễn Hoàng 6972.Tôi rất thân với vợ chồng Thi Hằng, mỗi lần có các bạn là cựu hoc sinh Nguyễn Hoàng hay cựu SVSQ Võ Bị về thăm San Jose đều được Lê Thi mời về nhà ăn ở free, nên chúng tôi thường gọi nhà của Lê Thi là “căn nhà tình thương”. Thêm vài người bạn của Lài và Cúc có cả vợ chồng Kim Thanh NH6471 tham dự hôm đó. Anh Sinh ông xã của Lài, ai cũng khen có mái tóc bạch kim trắng xóa và vẽ đẹp phương phi của anh ấy, Lài nghe chắc cũng nở to cái mũi. Mọi người được thưởng thức những món ăn đậm đà quê hương do Lê Thi tự tay đạo diễn đặc biệt có nồi lẫu Thái Lan rất hấp dẫn cá bông lau và rau cải thật tươi tắn. Không khí buổi tiệc thật ấm cúng và vui vẻ. Mấy o tha hồ tâm sự loài chim biển còn đàn ông tụi tôi thì rượu vào lời ra. Anh Thi phu quân của Kim Thanh vui và tếu hết chổ chê. Anh Thi cụng ly rồi nói: ”Anh làm sao tôi làm vậy anh làm bậy tôi cũng làm theo” Sau đó có màn Karaoke do các O trình diễn. Chị Hoa hát những bài dân ca Quảng Trị nghe thật cảm động. Cứ như thế ba bạn Cúc, Lài, Thuỷ được dân địa phương San Jose mời đến nhà dự tiệc lia chia. 

https://c1.staticflickr.com/5/4581/37787418274_d0fb934589_b.jpg

Đêm sau tại nhà anh Nguyễn Ngọc Hùng hiện là hội trưởng Liên Trường Trung học Quảng Trị thuộc địa phận Bắc Cali. Anh chị Hùng Thìn cũng rất chu đáo trong việc tiếp đải nồng hậu quí khách, đa số là cựu học sinh các trường Trung học Quảng Trị. Sống xa quê hương tình cảm con người thật gắn bó và thương yêu nhau, chúng tôi như những con chim lạc đàn tìm về với nhau sau cơn bão tố, trên những khuôn mặt ai ai cũng thể hiện vẽ hân hoan trìu mến với tình đồng hương Quảng trị


https://c1.staticflickr.com/5/4550/38470807502_58c5849936_b.jpg

 Nhóm Tam C chúng tôi gặp riêng nhau chụp hình chung và tâm sự vài điều. Lài và Thuỷ A luôn tươi cười, có lẽ hai nàng qúa hạnh phúc trong cuộc sống nên vui vẻ và yêu đời hơn. Trong bàn tiệc tôi nhận ra Lài được nhìều người lớn tuổi hơn gọi bằng cô và dì chứng tỏ Lài tuy nhỏ nhưng có võ. Có vài eng trầm trồ khen Lài “ Nhìn o Lài cứ trẻ và đẹp hoài”. Còn Cúc ít nói và trầm lặng hơn, tôi biết Cúc từ những ngày còn sống ở Việt Nam trước khi đến Mỹ, cô nàng có cuộc sống hơi vất vả, hoàn cảnh gia đình khó khăn ( xin lỗi Cúc). Qua Mỹ muộn màng nhưng Cúc phải một mình lo toan cuộc sống cho những đứa con ở Mỹ và ở Việt Nam. Nhưng phải công nhận Cúc luôn giữ nét đẹp kiêu sa và giọng nói dịu dàng. Lúc còn đi học Nguyễn Hoàng nhà Cúc ở thôn Trí Bưu còn tôi tạm cư ở Làng Hạnh Hoa, hai đứa đi về cùng đường Lê Văn Duyệt hướng về gốc Bầu. “Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp. Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương thơm...” Cuộc vui nào rồi cũng tàn, chúng tôi lưu luyến chia tay nhau. Ba ngày hội ngộ quá ngắn ngủi không đủ để chúng tôi chia sẻ với nhau những tình cảm bạn bè. Trên đường bay về New Yersey Lài còn nhắn tin trên messenger: “Quá nhiều ân tình, không biết răng mà trả cho hết chỉ đành ghi nhớ mãi. Tạ ơn trời và cám ơn các bạn” Sáng dậy mơ màng tưởng còn ở Cali. Bên các bạn mình như quên hết tuổi về chiều. Vui lắm, nhớ lắm!!!”. Và Cúc cũng cảm xúc nhắn lại ”Cuộc vui qua mau qúa, chúc mọi người sức khỏe và an lành, Lài và anh Sinh về bên nớ mong hết dị ứng” ( Anh Sinh ông xã của Lài hay bị dị ứng với thời tiết Cali nên Cúc chúc như vậy).


https://c1.staticflickr.com/5/4534/37787418134_173d2c8f0b_b.jpg


Tam cô nương về rồi còn mình tôi ở lại San Jose. Nghiệm cho cùng cái gì cũng có định luật của tạo hóa. Trăng tròn rồi lại khuyết, bèo hợp rồi sẽ tan, hoa nở rồi cũng tàn. Cuộc hội ngộ vừa qua đã lưu lại trong tôi những ấn tưọng đẹp về tình bạn tình người dù chúng ta đã gần đến tuổi về chiều. Tình cảm tôi không ướt át như Lài, Cúc , Thủy tuy thế tôi cũng liên tưởng về những kỷ niệm ngày xưa của thời học sinh Nguyễn Hoàng nói chung lớp Tam C nói riêng. Từ ngày chia tay bạn bè thầy cô đến bây giờ cũng gần 50 năm. Xin một lời cầu nguyện cho tất cả được bình an và hạnh phúc. Tôi cũng mong ước một cuộc hội ngộ trên quê hương Quảng Trị dưới mái trường Nguyễn Hoàng có đông đủ các bạn bè và Thầy Cô để ôn lại một quảng đời học sinh với muôn vàn kỷ niệm. Và tôi hi vọng được gặp lại người con gái ngày xưa quen nhau dưới sân trường bây giờ đang sống ở Quảng Trị, dù em và tôi đang cách xa một đại dương nhưng tôi vẫn nhớ… Xin mượn bài thơ Đôi Bờ của Quang Dũng để nhắn gởi về em:

…………………………………………..

“Thoáng hiện em về trong đáy cốc

Nói cười như chuyện một đêm mơ

Xa quá rồi em người mỗi ngã

Bên này đất nước nhớ thương nhau

Em đi áo mỏng buông hờn tũi

Dòng lệ thơ ngây có dạt dào?”

Thơ Quang Dũng

Ngồi một mình với ly cà phê để viết lại bút ký này lòng tôi không khỏi bùi ngùi nhớ về quê hương thân yêu bên kia bờ đại dương.Hằng năm bão lụt kéo về và gây đau thương cho dân miền Trung mất mát nhà cữa, đồng ruộng tan hoang và nhất là những gia đình mất đi những người thân sau cơn bão lụt. Một nén hương lòng cho những nạn nhân xấu số. Trước mùa Lễ Tạ Ơn Tôi thầm cầu nguyện Thượng đế ban phước lành cho dân miền Trung từ nay không còn đau thương vì thiên tai và tất cả mọi người sống trong hạnh phúc an lành.

 

San Jose mùa Lễ Tạ Ơn 2017

Lê Văn Tiến


Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

ĐÔI DÒNG CẢM NGHĨ VÀ CHUYỂN NGỮ BÀI THƠ CỦA THẦY TRƯƠNG THÚC CỔN - Trương Ngọc Bỉnh



Nhân lúc ghé thăm trang FB của Cô Võ Thị Quỳnh - Cựu học sinh Nguyễn Hoàng, Q.Trị, giáo viên Trường THPT Hai Bà Trưng, TP Huế - tôi được đọc bài thơ  "Vietnam in my heart" bằng Anh ngữ của Thầy Cổn - cựu Giáo sư Trường Nguyễn Hòang, Quảng Trị - với bút danh Minh Đạo.
Bài này đã được đăng trên tập "Trường Nguyễn Hòang -Chân dung và Kỷ niệm", tập 9 (Nhà xuất bản Thuận Hóa - Huế, 2012, trang 170-172), do Nhà giáo Võ Thị Quỳnh chủ biên.
Theo lời đề nghị của Cô Quỳnh, ở cuối bài thơ, Cô muốn ai đó chuyển ngữ ý thơ này để toát lên được tấm lòng, tình cảm của Thầy đối với quê hương Việt Nam khi Thầy đang định cư ở Hoa Kỳ.

Di ảnh Thày Trương Thúc Cổn

Thầy Trương Thúc Cổn mất ngày 10-6-2018 tại California. Theo di nguyện, thân xác của Thầy sẽ được hỏa táng và tro cốt sẽ được rắc xuống sông ...
Dù Thầy chưa nói hết những hoài bảo của Thầy, nhưng bài dịch thơ của tôi như một nén hương thơm, một phút lắng lòng tưởng nhớ đến một người Thầy khả kính... khi tro cốt đã hòa quỵên vào dòng sông Sacramento, California, để trở về với cõi vĩnh hằng...
Nhân Mùa Hội trường của Cựu học sinh Trường Nguyễn Hòang, Quảng Trị lần thứ VI sắp diễn ra trên quê nhà vào ngày 14 - 7 - 2019, nguyện mong rằng linh hồn của Thầy còn phảng phất đâu đó, cùng mây trời trôi dạt về quê hương để có phút giây gặp lại bạn xưa, trò cũ!
Chân thành cám ơn đồng môn Nguyễn Hòang Võ Thị Quỳnh đã cho tôi cơ duyên này.
---

Bài thơ nguyên bản:
VIETNAM IN MY HEART
(by Minh Dao)

In California
At the beginning
Of the Lunar New Year
I feel moved so much!
'Cause of nostalgia
That burns my heart
Despite my being
In the remote land
I so much long for
Vietnam, my homeland
Motivated by patriotism
I wish to embrace
My whole country
While spending the rest
Of my truth - seeking life
I still await a return
I do not know whether
You, Vietnam, miss me
As far as I'm concerned
How much I love you!
Here I have no fireworks
On the New Year's Eve
No sticky rice cakes
And no ginger jam
For the TET days
While outdoors in winter
Snows are falling, falling
I watch a bunch of
Red plum flowers
And burn in motion
Some jot - steaks
This spring, I know, marks
The first year in my life
I live far away
From my homeland
Oh, Vietnam, Vietnam
Wait for me, my dear
I'll restore what was built
By Kings Hung Vuong
Five thousand years ago
I will bring home one flower
That was creamed off
By all of flowers
When leaving I resolved
To seek the TAO to contribute
to building Peace for all.

California, Early Spring, in 1994.

Chuyển thơ:
VIỆT NAM TRONG TIM TÔI

Ở California,
Đầu Năm mới cổ truyền chúng ta
Cảm xúc rất muốn chuyển rời xa,
Bởi hòai cổ khiến lòng ta cháy bỏng.
Dù đang ở phương trời xa,
Mỏi mòn lưu luyến quê nhà Việt Nam.
Động cơ yêu nước rõ ràng,
Ước ao ôm trọn ngập tràn niềm vui.
Khi kiệt lực nhờ niềm tin sót lại,
Chân lý mới - tìm cuộc sống tương lai.
Tôi còn đợi chuyến quay về
Mơ ngày đoàn tụ, bên quê sớm chiều .
Bè bạn ơi! Có nhớ không?
"Càng xa mặt, càng gần lòng"* khắc ghi.
Tết về trên xứ Bạch Sao,*
Giao thừa chắng chút pháo hoa tung trời.
Thiếu bánh chưng ...
... lẫn mứt gừng ấm môi.
Đông về ngoài ngõ, tuyết rơi
Ngắm chùm hoa mận rực trời đu đưa.
Thầm thì gắn kết từng lời,
Chắt chiu từng chút, trao mời dễ thương.
Xuân này dấu ấn trong đời,
Xa quê, xa Mẹ, xa người thân yêu.
Ôi! Việt Nam, Việt Nam ơi!
Hãy đợi tôi về ... đất nước đẹp tươi.
Chung tay phục dựng cơ đồ,
Hùng Vương, Hồng Lạc điểm tô giống nòi
Trời Nam, dân Việt anh hùng,
Bốn ngàn năm lẻ, danh lừng năm châu!
Rồi một mai trở về quê Cha,
Mang theo tinh túy những nhụy hoa,
Gạn lọc hương thơm dâng đất Mẹ,
Thỏa nguyện ước mơ ngày đi xa.
Quýêt định mưu cầu con đường ĐẠO*
Góp phần dựng xây lại nước nhà,
Thái bình cho tất cả chúng ta...

Trương Ngọc Bỉnh
Mùa Hội Trường Nguyễn Hòang,14 -7-2019.

&&&

Ghi chú:
*"Loin des yeux près du coeur" (tục ngữ Pháp).
*TAO: (triết lý) Đạo (trong chủ thuyết của Lão tử).
*Bạch Sao: Quốc kỳ USA.



CẢM XÚC VỀ MỘT CHUYẾN ĐI - Nguyễn Ngọc Thái








Bây giờ khi mọi cảm xúc đã lắng xuống, tôi mới ngồi lại viết những dòng nầy. Các bạn cũng đã trở lại cuộc sống đời thường bên con bên cháu. Tuy nhiên, cũng như tôi, trên môi các bạn chắc hẳn vẫn còn đọng lại nụ cười.

Chuyến du Xuân Đà lạt vừa qua thật tuyệt vời phải không các bạn. Bạn bè sau bao thăng trầm của cuộc đời đã đẩy mổi đứa đi về một ngả. Hôm nay chúng ta đã xích lại bên nhau. Chúng ta đã sống lại những ngày áo trắng bên mái trường NH dấu ái. Bạn bè gần bốn mươi đứa, mỗi đứa mỗi tính nhưng chúng ta đã hòa chung nhịp thở trong ngôi nhà 64-71 thân yêu. Môi trường tập thể không tránh khỏi những và chạm nhỏ với nhau. Tuy nhiên như Võ đình Đoan đã nói một câu thật dễ thương: "Bạn bè mà... nói để rồi quên...".

Chắc các bạn cũng cùng suy nghĩ như tôi. Chúng ta thật hạnh phúc khi có một người thầy như thầy Lê Hữu Thăng. Thầy luôn đồng hành cùng 64-71 chúng ta trên mỗi chặng đường. Bên cạnh đó chúng ta có Trần Văn Hảo, người nhóm trưởng luôn quên mình để hoàn thành tốt mọi công việc của anh chị em. Còn nhiều, nhiều nữa nhưng người bạn thật tuyệt vời của chúng ta mà tôi không sao nói hết.

Về phần mình, tôi thấy mình đã hoàn thành tốt vai trò một MC, một hoạt náo viên (tên Trần văn Hảo đặt), trên cả hai chặng đi về. Tôi thật sự không nén nỗi cảm xúc khi nhìn bạn Nguyễn Hiếu rơi nước mắt khi cùng đoàn Quảng trị nói lời tạm biệt. Tôi cũng rưng rưng khi bạn Lê Hữu Huy nghẹn ngào không nói được hết lời khi chúng ta sắp sửa chia tay đoàn Bảo Lộc..... Và tôi, người luôn đem đến cho các bạn nụ cười, cũng không nén nỗi cảm xúc khi bắt tay các bạn và cái xiết tay đầy âu yếm của thầy LHT khi đoàn Dầu Giây bước xuống xe. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt không rơi xuống mà còn đọng mãi trên bờ mi.

Ngày vui rồi cũng qua mau, đọng lại trong ta là tình cảm thân thương của thầy trò và bè bạn.

Các bạn ơi! Năm tháng rồi sẽ trôi qua, quỹ thời gian của chúng ta ngày càng cạn. Tôi biết những năm tới và những năm tới nữa, trong mỗi chúng ta có người sẽ rớt lại đằng sau vì cái biến hóa của luật vô thường. Viết đến đây tôi không sao viết tiếp được nữa.

Hãy cất giữ những kỷ niệm nầy nghe các bạn và hãy coi chúng ta "như chưa hề có cuộc chia ly”.

Nguyễn Ngọc Thái

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

VỀ XUÂN HÒA ĐỂ NHỚ MỘT TẤM LÒNG - Trương Ngọc Bỉnh


Sau ngày du Xuân Đà Lạt, 2017 của khối 6471 Nguyễn Hòang, Quảng Trị, Hoàng, bạn Nguyễn Ngọc Thái có nhã ý mời tôi ra Xuân Hưng để gặp mặt và giao lưu với ACE là Cựu học sinh Nguyễn Hoàng gồm các xã Xuân Hưng, Xuân Hòa..., thuộc huyện Xuân Lộc, Đồng Nai.

Và chiều nay, Chủ nhật 14.5.2017, dù là đầu mùa mưa ở miền Nam nhưng trời chiều rất đẹp so với mấy ngày trước đây. Tôi đã rong ruổi một mình bằng xe máy từ Đức Linh ra đến những tên đất tên miền vừa nói.




Dù là lần đầu tiên nhưng tôi đã tìm ra nhà bạn Thái. Hai chúng tôi tranh thủ ghi hình bên hàng cau, rồi tốc hành vượt gần 4 km trên Q.Lộ 1 A, hướng về Phan Thiết để đến Chùa Khánh Long, ở Căn Cứ 4, xã Xuân Hòa.


 




Chùa tọa lạc trên một khu đất rộng chừng 4 sào tây, nằm ngay mặt tiền hướng ra Q.lộ 1A. Được bạn Thái giới thiêu, tôi đã vấn an Thầy Thích Lệ Nhân, Trụ trì bổn tự. Trong tình cảm vừa đồng hương, vừa đồng môn là CHS Nguyễn Hoàng nên câu chuyện càng thêm thân mật như hai chúng tôi đã có duyên tự bao giờ. Thầy dẫn tôi và bạn Thái vào Đại hùng Bảo điện, tiếp đến giới thiệu nơi thờ hương linh Quý Thầy Cô, cùng Cựu học sinh Nguyễn Hoàng đã quá vãng. Đặc biệt là những bức di ảnh mà Thầy Lệ Nhân đã cất công tìm kiếm, sưu tầm, phóng to ra để vọng thờ mà tôi nhận ra rõ nhất là khuôn mặt của Thầy Thái Mộng Hùng - Cựu Hiệu trưởng Trường Nguyễn Hoàng, Quảng Trị của chúng tôi trước 1975. Tất cả các di ảnh được đóng vào khung, lồng kiếng trông thật thanh thản, trang nghiêm mà lại thật ấm lòng người quá cố... được sớm hôm trầm hương nơi chốn Thiền môn ... Ôi,  xúc động biết bao! Lắng lòng một vài giây tưởng nhớ và vái lạy hương linh Quý Thầy Cô và đồng môn đã trở về cát bụi, nay sớm chiều được văn kinh thính pháp, dần rủ lớp bụi trần, mong cầu được giải thoát như tâm của Thầy Thích Lệ Nhân cũng như người thân cùng bè bạn ... Thật là một nghĩa cử đẹp, đầy tính nhân văn và đạo lý mà dễ gì có được mấy ai nghĩ đến mà tính chuyện như Thầy? Một việc làm đáng trân trọng biết bao của một vị Trụ trì lại vừa là một cựu học sinh đã khai tâm, tưởng nhớ ơn Thầy, nghĩa bạn ... đã về bên kia thế giới khi hành đạo nơi đất khách, xứ người  như ái đó đã thay lời thương cảm:
"Dù cho tung cánh muôn phương ,
Ơn Thầy, nghĩa bạn, tình trường không quên."
Và nuối tiếc:
"Trường xưa tan vào mây trắng…”,
Rồi nhớ thương:
"Ơn Thầy con vẫn mang theo."

Bóng chiều đã ngã dài trên sân chùa, những chùm phượng vỹ đã trở màu đỏ thẫm, tiếng ve cũng đã thưa dần. Chúng tôi từ giả Thầy Lệ Nhân, rồi cùng bạn Thái trở về ... để có một cuộc gặp mặt mini gồm các anh trong Nhóm Cựu học sinh Nguyễn Hoàng nơi đây, gồm các lớp sau chúng tôi vài ba niên khoá như: Đỗ Thiên Giả, Đoàn Kháng, anh Xuân ... cùng nhau bàn tròn tha hồ vừa chúc mừng vừa "tám" lẫn tếu với mấy món do chị Hồng - phu nhân bạn Thái đạo diễn và chiêu đãi.Thật cảm ơn tấm lòng chị Hồng nhiều nhiều qua mấy món Đông - Tây cùng kho bia Tiger của chủ nhà Ngọc Thái... cả hai tâm đầu ý hợp đã níu chân bạn bè làm giúp hết thùng bia ...

Một đêm an lành đã đi qua...

Sáng hôm sau, 15.5 .2017, một ngày mới, đầu tuần, chúng tôi cùng hẹn nhau ra quán càfê Mái Lá, tâm sự lần cuối trước khi tôi quay về Đức Linh,với những tình cảm, hình ảnh thân thương của những bạn cùng quê hương cũng là đồng môn của một ngôi trường có tiếng tăm: Trường Nguyễn Hoàng, Quảng Trị.

Sắp đến ngày Họp mặt Cựu học sinh Nguyễn Hoàng trên đất Mẹ Quảng Trị, 15.7.2017, một lần nữa, trước án vọng thờ hương linh nơi chốn Thiền tọa, xin nguyện đốt một nén hương lòng, con kính cẩn bái lạy Thầy Thái Mộng Hùng cùng Quý Thầy Cô và bạn bè đồng môn đã quá cố đươc siêu thăng tịnh độ, vãng sanh nơi cực lạc.

Trương Ngọc Bỉnh



Người theo dõi