Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

NGUYỄN VĂN LONG - CHÙM THƠ



UỐNG RƯỢU VỚI BẠN NGÀY GẶP LẠI


Rót rượu hề ta uống rượu chơi
Rượu nầy "đâu cạn chén li bôi"
Mình gặp lại nhau 10 năm lẻ
Chén chú chén anh cũng đã đời
Nâng li ấm áp tình bằng hữu
Một tiếng khà vang tận trời xanh
Lâu rồi vắng tiếng cười sảng khoái
Trăng trước thềm soi bóng hiền nhân
Bọn mình cứ mát trời ông địa
Trăm năm là mấy một ngày vui
Gian khổ trên đời quên tuốt luốt
Giờ biết thương người uống rượu thôi
Tráng sĩ xưa mài gươm đánh giặc
Nhiều khi ngơ ngẩn một vầng trăng
Tàn cuộc rượu lên đường xung trận
Sá hề chi đá nát vàng tan
Hề ta hát giang hồ tiếu ngạo
Tưởng mình như gã Lệnh Hồ Xung
Say tình say rượu quên trời đất
Thế giới ngả nghiêng chẳng bận lòng
Tâm tình thắm đẫm vào men rượu
Lưu Linh hề lạc bước trần ai
Chiếc lá vàng rụng bay vào chiếu
Mai ta về theo gió thu phai



THÁNG 8, MƯA VỀ BIỂN KHƠI


Chiều mưa nhớ bạn thời dong ruổi,
Ôm gối thờ ơ ngồi co vai.
Tháng 8 trời mưa buồn rưng rức,
Nước chảy theo dòng về biển khơi.
Ta biết đâu dưới trời Phan Thiết,
Mưa có về theo gió mây đưa.
Ta biết đâu em còn thương tiếc,
Lời muộn phiền bài hát "Diễm xưa".
Ta nhớ chứ trường xưa bè bạn,
Nguyễn Hoàng một thuở hẹn non sông.
Em nhớ chứ bài ca viễn mộng,
Tìm động hoa vàng nhớ xa xăm.
Như cổ tích hoa vàng mấy độ,
Chốn đầu non người mãi chưa về.
Cuối bãi ghềnh chiều hôm thấp thoáng,
Bóng người đâu biền biệt nẻo quê.
Sao bỗng nghe mùa thu mắt biếc,
Thoáng về đây như nỗi hẹn hò.
Sao bỗng nghe xôn xao ngày cũ,
Khung trời xưa giờ đã hoang vu.
Ô hay,buồn tênh đòi khô cạn,
Ngâm câu thơ cũ dạ nào nguôi.
Tháng 8 trời mưa buồn rưng rức,
Nước chảy theo dòng về biển khơi.



QUA CẦU THẠCH HÃN


Anh trở về qua cầu Thạch hãn
Tìm lại khung trời xưa đã xa
Ngắm dòng sông yên nằm đành phận
Bao tang điền thương hải cũng phôi pha
Mắt anh không còn trong như buổi ấy
Không thấy lăn tăn sóng vỗ chân cầu
Con sóng vỗ trong lòng anh năm cũ
Mấy mươi mùa trôi nổi sóng về đâu?
Đứng trên cầu bâng khuâng nhìn nước chảy
Mấy nhịp cầu trơ trọi tháng cùng năm
Ôi những cuộc đời trôi theo số phận
Cũng dập dềnh như kiếp sống đa đoan
Vẫn còn đây mưa Tích tường Như lệ
Nắng Nhan biều chùa Sư nữ bên sông
Tiếng chuông chiều năm xưa còn đồng vọng
Giữa mây trời sông nước mênh mông
Nên có khi anh còn hoài niệm
Một tình riêng u ẩn tự bao giờ
Trăng đã khuất bên kia miền viễn mộng
Hơn nửa đời chưa hết ngu ngơ
Đừng trách anh hoài cảm những lời thơ
Con chim nhỏ đã bay về với biển
Chiều qua cầu âm vang thời mới lớn
Buồn mênh mang vương vấn nợ tình xa



KHI VỀ QUẢNG TRỊ


Trở về khi không còn trai trẻ,
Đường trường xa ngựa nản chân bon.
Lớp lớp mây đưa hồn lau lách,
Mưa trong lòng tôi em biết không?
Về đây ngơ ngẩn cùng mây núi,
Núi đứng ngàn năm vẫn chở che.
Chở che ta nhé,giùm ta nhé!
Kiếp này đành mãi kẻ xa quê.
Ta về bước chân thật êm,
Vườn xưa sao quen mà lạ.
Ta về nghêu ngao khúc hát,
Qui cố hương hề,qui cố hương!
Công danh bèo bọt như là mộng,
Chuyện cũ nhiều khi lắm đoạn trường.
Bạn bè dăm đứa đi biền biệt,
Mút mùa lệ thuỷ chẳng tăm hơi.
Quê cũ giờ đây thành đất khách,
Bóng chim tăm cá tận phương trời.
Em còn nhớ chút tình ta tuổi dại,
Dù cho tình nhỏ đã phôi pha.
Em còn nhớ con đường xưa áo lụa,
Một thuở đi về rộn gót hoa.



V MT CON ĐƯỜNG.

Tôi sẽ về tìm lại tuổi thơ tôi,
Đường Bờ hồ số nhà...Lê Thái Tổ
Chỉ mấy chục bước chân là ra tới phố,
Phố ngày xưa còn thấp thoáng ngày nay.
Con đường tới trường mỗi buổi sớm mai,
Nắng lung linh chảy dài chân Thành cổ.
Mưa giăng đan kín lối chiều về,
Tôi lớn dần theo nhịp võng mẹ đưa,
Bao đứa con với bao điều mong ước.
Cùng đám bạn bè nhởn nhơ thân thiết,
Những buổi chiều lộng gió nắng bờ sông.
Cà phê Quyên ngọt ngào trong khói thuốc,
Những đêm buồn dạo bước phố mùa đông.
Ôi nhớ hoài trăm nỗi nhớ mênh mông!
Nơi chốn ấy có tình yêu ấp ủ,
Có nắng vàng ngập tràn trên phố,
Có trăng soi in bóng Cổ thành.
Tôi sẽ về tìm lại bóng me xanh,
Em và tôi có những điều không nói được.
Mùa hạ đỏ hoang tàn trong kí ức,
Em còn không nuối tiếc một con đường?

NGUY
N VĂN LONG

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi