Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Nguyễn Tường, thơ Ngộ Đạo

THƠ NGỘ ĐẠO


Thơ ngộ đạo gom bòn câu nhiệm ý
Tích hồn thiêng sông núi tự muôn đời
Dòng cao sơn chảy xuống tận miền xuôi
Hồn mạch lạc, câu không bày văn vẻ
Văn chương thơ đầy cao sâu triết lý
Cuộc hồi sinh, hương tế cõi siêu phàm
Thơ mang hồn tiên tổ viếng giang san
Lời phán xét vu hồi sau trống trận
Cho dân chúng thở hương trời bất tận
Nỗi miên man hồn Việt vọng Tiên Long
Cuộc vong nô trăm vạn tội ngu đần
Thơ ngộ đạo tiếng thần linh than vản
Khói hương xưa mấy lời kinh bất mãn
Tiếng Trưng Bà khóc hận ãi Nam Quan
Nghĩa binh đau tiếc trận đánh quân tàn
Máu loang lổ Bạch Đằng Giang vẫn nhớ
Thơ, thơ nữa cho đồng thôi trắng lúa
Khóc tha phương hồn lạc mấy chân trời
Rừng xanh màu xương réo hận khôn nguôi
Sông tới biển ai đi rồi không lại
Tru tréo thảm đêm đen không buồm lái
Cuộc ly hương khua rộn sóng trùng dương
Hồn đi rồi thương xác đáy còn vương
Ơn đại độ mong hoài quê lạ xứ
Hét, múa, cười, hồn điên hoà lệ ứa
Gọi Thiên Vương về hiệp hội phù quân
Thơ, thơ đâu, mau góp điệu, gieo vần
Thơ cứu nạn kêu van mùa sám hối



Sáng 4.9.09
Nguyễn Tường

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi