CỤ TÔI, MỘT VĨ NHÂN
( Thơ báo hiếu)
Cụ tôi chưa được nổi danh
Chưa nhiều học vị, chưa thành ông to
Kỹ thuật cụ biết nuôi bò
Biết cách chẻ lạt(*), biết lo ruộng cày
Quốc ngữ đọc sách, viết bài
Chữ Nho cụ đã một thời học qua
Nguyên lý tri thức đúng mà
Chữ Tiên học Lễ, Hậu là học Văn
Ít khi dính bén bạc tiền
Nhưng câu đạo lý thánh hiền cụ thông
Sinh ra ở chốn ruộng đồng
Cần cù chăm chỉ cũng không thua người
Quê nghèo điền chủ mấy ai
Ruộng vườn nhà cửa thuộc vài bậc trên
Ràn bò xây dựng gần bên
Chuồng heo nhà bếp theo truyền thống xưa
Thúng, nia, cào, cuốc, cày, bừa
Nhà kho gọn ghẽ sau chồ lúa to
Nhà rường gõ, mít, chạm phô
Cơ ngơi thuộc loại "ông vua" một vùng
Chiến tranh tài sản thành KHÔNG
Cụ vui chấp nhận lao công nuôi đời
Chiếc xe vất vả kéo lôi
Con người tháo vát chịu ngồi được sao
Cụ rằng giá trị cần lao
Đó là chuẩn mực đời nào bỏ qua
Những phường giàu có vinh hoa
Của nhờ gian lận có mà bền lâu
Kinh Phật cụ thuộc làu làu
Khổng Nho cụ đã lắm câu luận bàn
Lên kinh tế mới Khe Sanh
Chăm lo vườn tược cây xanh đẹp vườn
Đồi cao, cây héo, lòng thương
Vai hai thùng nước ngày thường chục đôi
Cụ rằng lao động nguồn vui
Chẳng nên ăn bám vào người xung quanh
Kiệt sức bệnh lạ hoành hành
Chứng hẹp phế quản ai rành chữa cho
Đông Hà, một bệnh viện to
Hoà Lan xây dựng, cũng mò chẳng ra
Thôi đành an nghỉ tại nhà
Nuốt cơm không được, chỉ mà uống thôi
Nước lon, thuốc bổ đủ rồi
Tấm thân teo tóp, trí thời vẫn tinh
Nhớ hôm tôi gặp bệnh tình
Đậu xanh nồi cháo, gà đen cụ làm
Chuyện này đi khắp thế gian
Tôi hoài vẫn nhớ, cụ thành mẫu gương
Hy Sinh, dấu chỉ Tình Thương
Sức tàn còn chút cụ nhường cho con
Sáu mươi chín tuổi hao mòn
Trung Thu trăng đẹp, bốn hôm sáng trời
Lần đầu ăn uống ngon ơi
Mật ong, gà cháo dâng Người chén to
Cháu con, dâu rể hoan hô
Khắp nơi tề tựu chăm lo báo đền
Chặp sau ánh mắt đưa tin
Thấy mặt đông đủ cụ liền trút hơi
Ngay khi mưa gió tơi bời
Lễ tang u ám bầu trời mấy hôm
Cả làng đưa tiễn thật đông
Về nhà vừa kịp trời quang mây tàn
Với tôi, Cụ : một VĨ NHÂN
Đầu tiên tôi đọc sau ngần ấy năm
Sáng 2.9.09
Nguyễn Tường
(*) "Đàn bà không biết nuôi heo là đàn bà nhác
Đàn ông không biết chẻ lạt là đàn ông hư"
Đây là chuẩn mục thành toàn của con người trong xã hội nông nghiệp Việt Nam ,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét