Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Nguyễn Tường, Ngụ ngôn,





1/ NGỰA ĐỰC VÀ NGỰA CÁI



Ngựa Đực vốn sức lực mạnh khỏe

Chủ nhà nuôi mong để kéo hàng

Ngựa làm không chút thở than

Bởi rằng bổn phận rõ ràng phân chia



Chi Ngựa Cái chuyên về việc nhẹ

Chủ giao lo sinh đẻ, nuôi con

Ngày nào cũng được cỏ ngon

Ngựa cái vênh mỏ, dạy khôn chồng rằng



“ Ông khờ khạo ai bằng trong xứ

Nên chủ kia bắt cứ cần lao

Em đây  ai dám đụng vào

Ăn ngon, ngủ khỏe ra vào sớm mai “



Ngựa Đực nghĩ Vợ này có lý

Thôi từ đây ta nghỉ kéo hàng

Ngày sau ông chủ vừa sang

Ngựa Đực chổng vó, hai hàng lệ tuôn



Ông chủ quá đau buồn, lui bước

Chạy chữa mong Ngựa Đực lành cho

Hàng hóa ngập lút nhà kho

Mau mau  chuyển kịp, phải lo cách nào



Chủ vội chạy ngay vào Ngựa Cái

Cột giây đai quất mấy roi đau

“ Ngựa kia lo chạy mau mau

Hàng không chở kịp là tao thịt mầy ”



2/ KIẾN VÀ BỒ CÂU

Kiến bầy nọ vốn loài rất nhỏ
Gặp phải khi mưa gió nổi trôi
Tấm thân bèo bọt giữa đời
Cảm thướng chim nọ thả rơi một cành

Mau bám kịp Kiến liền thoát nạn
Ơn Chim Câu, Kiến dám nào quên
Chờ khi có dịp báo đền
Trời cao xui khiến gặp liền một hôm

Bồ Câu bị một ông giăng lưới
Bồ Câu đang chới với thoát thân
Loay hoay, Kiến đốt ngay chân
Ông kia buông lưới chẳng cần nghĩ suy

Bồ Câu vội bay đi thoát nạn
Nhớ ngay rằng, nhờ bạn Kiến kia
Thì ra lòng tốt lắm khi
Thấy ngay quả báo cần gì kiếp sau

Sáng 14.9.09
Nguyễn Tường

3/ QUẠ GIẢ BỒ CÂU

Quạ đen thấy Bồ Câu trắng đẹp
Vẻ dịu dàng , tính nết đoan trang
Trong nhà cho tới họ hàng
Trăm người như một yêu thương thuận hòa

Quạ nghĩ kế phải trà trộn thử
Một mai kia khi đã được thương
Ta liền gieo rắc tai ương
Tương lai rực rỡ, thị trường béo phây

Nghĩ là kịp làm ngay, quen thói
Lấy vôi kia bôi vội khắp mình
Bồ Câu trông cũng quen quen
Mời bay về tổ anh em thuận hòa

Tung tích giấu được ba, bốn tháng
Một lần kia la toáng, chuyện vui
Bồ Câu phát hiện lạ đời
Bao vây đánh đuổi kịp thời Quạ đi

Bay về lại chỗ khi xuất phát
Quạ anh em vốn ác, hoài nghi
Phe ta đồng phục đen sì
Con này lem luốc ta thì đuổi xa

Sáng 14.9.09
Nguyễn Tường

4/ LỪA VÀ NGỰA

Lừa và Ngựa cùng chung công tác
Chủ hàng giao khuân vác hàng đi
Tính Lừa than thở, mấy khi
Những giờ quá sức Ngựa thì ngó lơ

“ Lừa ngu dại cứ mà khổ kiếp
Mình khôn ngoan, mình biết có mình ”
Đường dài, cứ việc Lừa rên
Ngựa quen thong thả, đi bên cười cười

Gặp buổi ấy khí trời oi ả
Lừa kiệt hơi nên đã quy tiên
Chủ nhân tức tốc chuyển liền
Hàng kia lưng Ngựa, bộ yên chất vào

Bộ da Lừa phải đâu đồ bỏ
Lột ngay cho hong gió phơi khô
Chất thêm cả bộ da Lừa
Ngựa nay vất vả, biết nhờ cậy  ai

Sáng 14.9.09
Nguyễn Tường

5/ TĂNG NĂNG SUẤT TRỨNG GÀ

Chủ trại gà, một Bà gom trứng
Bầy Mái kia cung ứng đều chi
Mỗi ngày một trứng như y
Tính ra chi phí vậy thì lời to

Mụ vẫn muốn giàu mau, giàu lẹ
Bắt gà kia phải đẻ nhiều hơn
Cho thêm gấp bội thức ăn
Mỗi ngày thêm trứng chắc rằng giàu to

Gà từ buổi ăn no ngủ kỷ
Càng mập thêm tăng ký Gà nân (*)
Chủ ra tiếc của than thân
Ước sao một trứng chỉ cần như xưa

Sáng 14.9.09
Nguyễn Tường
(*) Gà nân: không còn đẻ trứng

6/ VÀNG TRONG BỤNG GÀ

Bà Tham có bầy gà đẻ trứng
Đập trứng xem trắng trắng, vàng vàng
Bà Tham vốn sẵn lòng tham
Nghĩ gà mái cất kho tàng chục cây (*)

Kho tàng đó, dao đây đã sẵn
Mổ ngay ra, chắc chắn giàu to
Mái kia, mổ bụng chục O
Tìm khắp chẳng thấy đâu kho vàng ròng

Bà Tham quá đau lòng tiếc nuối
Giết gà xong gặp buổi khó klhăn
Bà Tham kiếm việc làm ăn
Nhặt từng cắc lẻ chẳng cần giàu to

Sáng 14.9.09
Nguyễn Tường
(*) Cây vàng

7/ CHỒN HÔI

Chú chồn hôi vốn loài khoái máu
Mùi tưởi tanh hau háu kiếm tìm
Ngày kia vô trại Thợ Rèn
Liếm quanh mọi thứ tìm xem máu cần

Một lần nọ liếm nhằm dao bén
Máu lưỡi phun, chồn nếm chính hương
Càng phun, mùi lại càng thơm
Chồn càng say máu, lưỡi càng rách bươm

Chuyện chồn hôi giống phường tự kỷ
Tự huênh hoang khoái chí riêng mình
Hư danh tự hảo, tự khen
Chết vì ảo tưởng mùi tanh để đời

Trưa 14.9.09
Nguyễn Tường

8/ SƯ TỬ, GẤU VÀ CÁO

Gấu, Sư Tử vốn loài dũng mãnh
Chẳng giết nhau, to mạnh ngang nhau
Yên hàn chẳng được mấy lâu
Từ hôm miếng thịt Heo, đâu giữa rừng

Sư Tử bước hào hùng chụp lấy
Gấu hiên ngang xô đẩy phần ngon
Cả hai một mất, một còn
Đánh nhau một trận ngấm đòn ngã lăn

Cáo nhanh chân tới gần chộp lẹ
Được trọn phần đâu dễ mấy khi
Chiến tranh, giành giựt được chi
Cuối cùng bọn Cáo lại ghi công đầu

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

9/ CON VE VÀ CON KIẾN

Chú Ve Sầu mùa Hè ca hát
Suốt tháng ngày âm nhạc inh tai
Xướng ca vô bổ mấy bài
Chẳng lo tích trữ, ngày mai khỏi cần

Cùng mùa vụ, Kiến chăm gom góp
Từng hạt rơi bòn mót để dành
Xây kho, bóp khóa, cài then
Phòng khi đói khát, lại đem nuôi bầy

Mùa Đông rét năm nay khắc nghiệt
Mọi thức ăn tìm hết có đâu
Ve kia mang mặt Ve Sầu
Tới thăm nhà Kiến vài câu mở đề

"Thôi nói lẹ, tôi đi làm việc"
Ve trình ngay "Tình thiệt Ve đây
Đói meo suốt cả tháng nay
Chị mà tốt bụng cho vay ít nhiều

Qua tháng Hạ, bao nhiêu xin trả
Lãi suất cao Ve đã tiên tri
Miễn qua thời buổi thoái suy
Ve hát miễn phí bài gì Kiến ưa "

Ve quen thói say sưa quảng cáo
Bỗng xa xa cơn bão thổi về
“ Thồi anh đứng đó mà khoe
Kiến vào che lại kho kia gió lùa “

Ve buồn trời lại đổ mưa
Chờ luôn mấy bữa vay chưa được gì

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

10/ ẾCH VÀ SƯ TỬ

Bờ ao nọ đêm đêm tiếng Ếch
Dội vang trời khoảng cách từ xa
Loài này chắc lắm tài ba
Danh vang , tiếng dội phải là Đức Ông

Sư Tử vốn núi rừng Chúa tể
Ông Ếch nào mau sẽ tìm xem
Cứ theo tiếng vọng mon men
Đến bờ ao nọ vào đêm sáng Rằm

Ếch trăng sáng lên nằm bụi rậm
Gọi tinh nhân giọng rán gào hơn
Bỗng nghe tiếng lạ đến gần
Nhảy ra cho kịp thoát thân phen này

Sư Tử vốn cao tay nhanh nhẩu
Chụp con gì tốt xấu nhìn xem
” Đức Ông bé thế sao em ?
Làm ơn la nhỏ ban đêm đừng ồn “

(Đạp nhẹ một cái, đi luôn)

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

11/ SÓI KHOAN HỒNG CHO CÒ

Sói lâm nạn mắc xương ngay họng
Sắp tàn đời ngồi ngóng dịp may
Cò kia đến phải lúc thay
" Chị ơi, Giúp Sói phen này, đại ơn

Chỉ có Chị là nguồn cứu rỗi
Tôi ngàn lần xin đội ơn cao
Nhanh cho, đau qua sá đau
Trả công bội hậu, Sói nào nỡ quên “

Nghe tiếng Sói la rên thấy thảm
Cò đã quen, gặp nạn ra tay
Lại tin phần thưởng có ngay
Chui đầu họng Sói, xương bay móc liền

Vừa thoát nạn, tiếng rên vừa dứt
Sói ngồi thừ chẳng chút nói năng
Cò bèn nhắc nhớ, ý rằng :
” Quà thưởng giao lẹ, nhà đang mong về ”

Sói nghe nhắc, răng nhe nhọn hoắt
" Này Cò kia vừa thoát mạng xong
Đầu Chị nằm sẵn miệng Ông
Ông đã tha chết, khoan hồng, nhớ chưa ?

 Thưởng nguyên mạng, bộ không vừa
Sao còn khiếu nại dây dưa, chẳng về ? “

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

12/ GIẾT GÀ KHỎI DẬY SỚM

Chị giúp việc cứ khi gà gáy
Chủ nhà liền gọi dậy làm công
" Gà này thủ phạm chính tông
Mau bắt giết thịt đặng hòng thảnh thơi

Mai sẽ ngủ chờ trời sáng hẳn
Chủ gọi làm, chắc chắn khỏe thân"
Suy đi, nghĩ lại mấy lần
Chụp ngay Gà Trống ngoài sân thịt liền

Từ bữa đó hàng đêm tiếng chủ
Gọi sớm hơn lúc cũ ít giờ
Chủ nhà đâu phải tay mơ
Trừ hao không có tiếng gà vẫn khôn

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

13/ THẢ MỒI BẮT BÓNG

Chú Chó nọ được mồi ngoạm miệng
Sợ ai giành, chạy biến thật xa
Lên cầu ăn một mình ta
Vừa ngon, vừa mát lại vừa yên tâm

Đang ngồi gặm bên chân cầu nhỏ
Chợt thấy ai lấp ló dưới kia
Một con Chó ngoạm như y
Thả mồi tranh tiếp, xong thì lại ăn

Miếng mồi thả rớt phăng xuống đáy
Quay nhìn xem Chó ấy cũng không
Tiếc lăn, Chó sủa ong ong
Mồi kia tìm mãi, long nhong suốt ngày

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

14/ HƯƠU TRÁNH SÓI
Chú Hươu Con có lời thắc mắc
” Sao Bố mang thân xác khỏe thay
Trên đầu bộ gạc rất  oai
Mỗi khi gặp Sói tránh hoài Bố ơi ? ”
Hươu Bố phải lựa lời giải thích
” Gạc nhọn đây đuổi địch, phòng thân
Không dùng gây sự chiến tranh
Gặp loài chó Sói tránh nhanh là vừa

Đời tranh đấu hơn thua tùy chỗ
Mà hơn thua Sói đó được chi
Nếu hơn chẳng chút vinh gì
Thua rồi nhục nọ, họa kia con à ! ”

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường



15/ CÁO VÀ CHÙM NHO

Con Cáo nọ thấy Chùm Nho ngọt
Bụng thích ăn được một đôi chùm
Nhưng mà gắng sức uổng công
Nho cao, Cáo thấp uất lòng bỏ đi

Người chế nhạo : “ Cáo mi dở tệ ! “
Cáo bực mình chống chế tự cao
“ Nho kia trái nhỏ, xanh xao
Ông đây những thứ tào lao chả thèm “

Chiều 14.9.09
Nguyễn Tường

16/ GÀ ẤP TRỨNG RẮN

Gà mái nọ đang thời sinh nở
Ra vườn sau lót ổ ấp con
Bỗng nhiên gà nhảy mừng rơn
Ổ ai dọn sẵn lại còn trứng kia

Đi quanh quẩn nghĩ suy : “ Cũng tiện
Ổ sẵn đây, trứng sẵn tròn đây
Đẻ thêm chục trứng đủ bầy
Một đàn đông đúc nhà này phúc cao “

Chú Chim Sẻ bay vào loắt choắt
Biết chuyện Gà, thắc mắc mấy câu :
" Thím Gà  sao chẳng nghĩ sâu
Rắn kia Thím ấp mai sau báo đời

Loài Rắn độc mấy ai trả nghĩa
Mai lớn khôn tròn trịa biết ngay
Rắn kia sẽ trả nghĩa đầy
Chén luôn Gà nhỏ, Thím rầy được chăng ? "

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

17/ LỪA ĐỘI LỐT SƯ TỬ

Chốn rừng xanh vang danh Sư Tử
Lừa nghe hoài nên cứ thầm mơ
Một hôm ra chợ bất ngờ
Bà kia bán một bộ da vừa tiền

Hàng đúng ý mua liền, cất vội
Sư Tử đây cần hỏi đâu xa
Trước gương bước lại, bước qua
Khoác vào mình cũng oai mà quá oai

Luôn chân bước ra ngoài phố chợ
Thú và người vất vả một phen
“ Sư Tử kìa, chạy trốn nhanh ! “
Bỗng đâu trận gió thình lình thổi qua

Lừa loạng quạng bộ da bay mất
Chợ hoàn hồn, sự thật bày ra
Xúm nhau sẵn có bộ da
Quất Lừa một trận tới già khỏi quên

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

18/ CHỦ VƯỜN VÀ CÁC CON

Chủ Vườn Nho trong giờ hấp hối
Gọi các con lại trối một câu
“Trong vườn chôn một Hũ Châu
Các con tìm lấy mai sau đủ dùng ”

Các con trai trong lòng mừng húm
Lễ tang Cha tuần cũng vừa yên
Hũ Châu mau kịp đào lên
Nghe tin ăn trộm ban đêm nhảy vào

Đất xấu mấy cào cào , xới xới
Hết khô cằn cũng tới phì nhiêu
Hũ Châu tìm kiếm đã nhiều
Đêm ngày công sức bỏ liều, biết đâu

Rồi tá hỏa, hiểu câu Cha dặn
Ý rất sâu, tham lắm chẳng suy
Tính ra cũng chẳng thiệt gì
Hũ Châu không gặp thôi thì trồng nho

Mùa năm ấy trái to nhất xứ
Bán giống thôi cũng đủ làm giàu
Chuyên cần là chính Hũ Châu
Phải chi mơ tưởng của đâu dễ đào

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

19/ CÁO DẠY DÊ

Dê đang khát mân mê xuống giếng
Khỏi trả tiền luôn miệng uống no
Bụng đầy hơi thở phì phò
Leo lên tụt xuống hét to “ bé bè “

Cáo khoái chí, trên kia lên lớp
“ Đồ ngu si chỉ tốt bộ râu
Dê kia bỏ phí cái đầu
Tại sao chẳng tính trước sau hẳng làm

Cứ ở đó càm ràm ít bữa
Khi đủ khôn sẽ trở lên đây
Công đâu giúp đõ bọn này
‘ Khôn sống, bống chết ‘, xưa nay chuyện thường “

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường


20/ SẾU VÀ CÒ

Bọn Sếu đen chỉ quen phá lúa
Nhà nông kia vây bủa, bắt nhiều
Nghe đâu có tiếng Cò kêu
“ Kính thưa quý Bác cho điều tra thêm

Bọn Sếu kia, dân quen phá hoại
Còn tôi đây chẳng phải Sếu đâu
Nhìn coi, lông trắng phau phau
Tôi là Cò quý, xin mau khoan hồng”

“Trình với tấu, mất công cứu xét
Phá lúa ta, nói phét được sao
A dua, cũng thứ chân cao
Đến khi thua cuộc, miệng mau thưa trình

Lửa củi đâu, đổ thêm nhiều nước
Cò, Sếu gì cứ luộc cho ta
Dưới kia cũng có phiên tòa
Diêm Vương cứu xét, cứ mà nộp đơn ”

“Bác ơi sao quá phũ phàng ?”
“Tao dân cày ruộng rõ ràng lạ chi”

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

21/ CÁ CON VÀ NGƯ PHỦ

Cá Con kia vào tay Ngư Phủ
Mắt nhìn ông, ủ rủ trình thưa
“ Bác ơi suy nghĩ kỷ chưa?
Bắt tôi còn nhỏ bây giờ được chi?

Bác mau thả ngay đi xuống biển
Chục năm sau tôi biến Cá to
Bấy giờ, tôi nếu lọt vô
Lưới lên cân ký, tiền đô sẽ nhiều ”

Bác ngư phủ ra điều thực tế
“Tao không ngu theo kế chú mày
Cái gì có sẵn trong tay
Cất liền, chẳng dại đợi ngày lợi to”

Thế là  có chén cá kho
Món canh, món mặn, cơm no được rồi

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

22/ PHẬN THỎ, PHẬN ẾCH

Thỏ thân nhỏ chỉ lo chạy trốn
Tủi phận mình khốn đốn , tai ương
Chưa lần gây chuyện đau thương
Ăn rau, gặm cỏ đã từng hại ai ?

Sao suốt kiếp họa tai rình rập
Thoát Rắn xong, trốn gấp Đại Bàng
Đại Bàng vào miệng Chó săn
Tới phiên đích ngắm lăm lăm súng người

Nghĩ bất mãn, Ông Trời chẳng thấy
Sẵn mương sâu mau tới quyên sinh
Thoát trần cho kịp, đi liền
Nhảy ùm một cái thôi quên khổ sầu

Thỏ vừa mới đâm đầu xuống nước
Nhái Ếch đâu xuôi ngược thoát thân
Thỏ liền tĩnh ngộ, phân vân
Bọn kia chắc khổ mấy lần hơn ta

Chúng hoảng sợ khi vừa nhảy xuống
Vậy thì ta vẫn sướng, vẫn oai
Dại gì tuyệt vọng Ta ơi
Bốn chân Thỏ lại vội bơi vào bờ

Về nhanh bà xã đang chờ

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

23/ LÒI MƯU CÁO

Vốn loài Cáo mưu thâm, kế hiểm
Một Cáo kia gặp chuyện không may
Nhà ai đặt bẫy thật hay
Chặt đứt đuôi Cáo, mấy ngày lang thang

Về gặp lại xóm làng quá nhục
Cáo nhờ loa mời họp trình bày
“ Bà con tôi nói, nghe đây
Đuôi mình bất tiện, Cáo này chặt đi

Làm ơn nghĩ lại, vì tôi đúng
Mang chi đuôi đi đứng khó khăn
Xin mời hưởng ứng, cắt phằng
Gọi là nhất trí cả đoàn văn minh ”

Một Cáo lớn bất bình phát biểu
“ Câm mồm ngay, dẹp điệu nói càn
Đuôi mi tai nạn tham ăn
Bây giờ vận động cả đoàn chặt đuôi ”

Cáo gian trá đã lòi mưu kế
Vẫn mở mồm chống chế phân bua
" Trời cao có thấu giùm cho
Đã không hưởng ứng, còn lo nói xàm "

Nói xong Cáo đứng khoe răng

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

24/ BỎ THÓI TỰ  PHỤ

Khắp núi rừng suy tôn Sư Tử
Đây là loài mãnh thú uy nghi
Xứng danh Chúa Tể, ai bì
Muỗi kia nghe tiếng, tức thì ngứa tai

“ Sư Tử chỉ là loài thấp cẳng
Dễ mấy khi bay thẳng như tôi
Chẳng qua được món võ tồi
Múa may, bắt nạt được loài bốn chân

Nếu chơi ngon ra sân đấu thử “
Nói dứt câu, Muỗi cứ xông vào
Đốt môi, đốt miệng ào ào
Đốt quanh lỗ mũi, đốt vào lỗ tai

Sư Tử vội đưa ngay nanh vuốt
Vỗ mặt sưng, cào sướt rách tai
Mũi, môi máu chảy dài dài
Một hồi kiệt sức, nằm ngay râu phờ 

Muỗi bay lượn vo vo đắc thắng
Vướng chân vô phải mạng dây tơ
Nhện Ranh nhè nhẹ đến vồ :
" Muỗi này mập thiệt, nửa giờ cũng nhanh

Đại thắng Chúa Tể rừng xanh
Huênh hoang gặp lúc Ông Anh mở đài "

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

25/ LỪA RỪNG, LỪA NHÀ

Lừa Rừng gặp Lừa Nhà trên phố
Quá ngạc nhiên mắt trố,  miệng ca :
“ Vinh thay số phận Lừa Nhà
Nào là béo tốt, nào là lớn cao

Đâu như mình ngày nào cũng lá
Hắn ăn ngon, trông khá cao sang ”
Bỗng đâu ông chủ chất hàng
Quất roi thúc ép lẹ làng bước đi

Lừa Rừng vội nghĩ suy khác trước
" Dễ chi ai cũng được như ta
Lừa Nhà phải chịu roi da
Chở hàng suốt kiếp đời mà sướng chi

Tại sao ta cứ phân bì ? "

Tối 14.9.09
Nguyễn Tường

26/ CHÓ SÓI DỤ DÊ

Chú Dê non, trông mòn con mắt
Mãi núi trên khó bắt làm sao
Sói liền bày một mưu cao :
“ Dê ơi xuống núi cùng tao chuyện trò

Đây cỏ ngọt, ăn no béo bổ
Suối không xa, khỏi bỏ công đi
Ở hoài trên đó mà chi ? ”
Dê non nghe tiếng, nghĩ suy chẳng nhiều

Sói hôm nay dễ yêu có phải ?
Hắn đói rồi chắc ngại lên đây
“ Sói kia, khỏi dụ Dê này
Màn lừa con nít , dẹp ngay là vừa ”

Sáng 15.9.09
Nguyễn Tường

27/ HƯƠU TỰ ĐÁNH GIÁ

Bác Hươu già bộ sừng tuyệt đẹp
Một hôm ra bên mép suối trong
Soi mình, ấm ức trong lòng
“ Cớ sao Tạo Hóa bất công với mình

Bộ sừng tuyệt đẹp, tuyệt xinh
Bốn chân lỏng khỏng, cúi nhìn xấu ghê
Ông Trời coi vậy cũng kỳ ! ”
Nhìn ra Sư tử : " Ô kìa thoát mau ! "

Hai con thoăn thoắt đua nhau chạy
Sư tử  kia sức mấy nhanh hơn
Cũng nhờ Hươu tốt bộ chân
Phút đâu vào tới khoảng gần rừng cây

Bộ sừng Hươu vướng ngay dây chạc
Tới số rồi hết thoát được ra
Nhìn Sư tử, chợt hiểu ra
Cặp sừng xinh đẹp chính là họa tai

Bốn chân lỏng khỏng lâu nay ghét
Đã cứu nguy thoát chết vừa khi
Giờ này hiểu chẳng ích chi
Kiếp sau Hươu chẳng trách chi ông Trời

Sáng 15.9.09
Nguyễn Tường

28/ HƯƠU VÀ BỤI NHO

Hươu thoát nạn nhờ núp đám lá
Bụi Nho đây thật quá công ơn
Hươu quay ăn lá sạch trơn
Rụng rơi vung vải, góc vườn xác xơ

Toán thợ săn nghi ngờ thú lạ
Thả chó vây khắp cả bốn bề
Thú hoang bắt gọn khó chi
Hươu đây thịt ngọt, mang về nhậu chơi

Được người gánh về nơi an nghỉ
Đủ thời gian hiểu nghĩa cuộc đời
Vong ân, bội bạc mấy người
Thường hay đổ lỗi Ông Trời chẳng thương

Sáng 15.9.09

29/ TIỀU PHU và THẦN CHẾT

Nghề tiều phu cũng nhiều vất vả
Hỏi trên đời ai đã phong lưu
Một hôm vác củi, chân đau
Tiều phu than thở mấy câu phũ phàng

" Thần Chết hởi trái ngang có biết
Lưỡi hái đâu xin giết Tiều đi ! "
Thần Chết chậm chạp ít khi
" A ha ! Ông lão có chi việc cần? "

Lão Tiều phu thất thần, líu lưỡi
" Chẳng có chi, chỉ bởi cặp chân
Tới ngay đúng lúc việc cần
Gửi luôn bỏ củi tặng Thần, tôi dong "

Sáng 15.9.09

30/ SƯ TỬ VÀ CÁO

Loài Sư Tử mấy ai thương xót
Tuổi xế chiều má hóp, răng long
Suy mưu, tính kế trong lòng
Quanh ta bọn tốt cũng không thiếu gì

Sức đã kiệt thôi thì giả bệnh
Treo bảng to "Từ Thiện Giúp Cho !"
Ri, Thỏ Bạch ghé vô
Rùa Đen mấy cụ, Chuột Khờ vài anh

Khách từ thiện hóa thành thuốc bổ
Bọn ngu ngơ còn đó cũng đông
Cao cao lấp ló một Ông
Thì ra Ông Cáo, trong lòng đã nghi

" Kìa anh Cáo vào đi, đừng ngại
Sắp lìa trần anh phải vào nghe
Những gì thù oán xưa kia
Cho tôi sám hối, anh về chẳng sao ! "

Cáo quá biết bọn nào thật giả
Cũng mở lời giả lả hỏi thăm
"Lúc này có thiếu thuốc chăng ?
Muốn dâng đôi chút e rằng không linh

Mấy thầy thuốc dấu in còn đó
Thấy chân vào, chẳng có chân ra
Cáo tôi vốn tính thật mà
Cái gì không rõ, thôi thà đừng vô "

Sáng 15.9.09
Nguyễn Tường

31/ MÈO VÀ LŨ CHUỘT   

Nhà nghèo nọ Chuột bầy đông đảo
Hết cơm rơi, sục sạo nhà kho
Mèo kia độc ác một O
Trăm mưu ngàn kế dạy cho lắm bài

Bầy Chuột nhắt kéo ngay lên mái
Dẫu an toàn cũng phải đề cao
Kèo nhà Mèo ngủ phờ râu
Nhiều em Chuột Nhắt tưởng đâu chẳng gì

Vọt chạy ngang, Mèo kia chụp lẹ
Cứ thế Mèo càng khỏe, càng ranh
Cả bầy Chuột có một Anh
Ngu lâu rồi cũng hóa thành Chuột khôn

Thấy Mèo kia chập chờn giả ngủ
Núp mái nhà Anh cứ bi bô
"O kia ngủ thật giùm cho
Trò này đã rách, bày trò khác đi "

Sáng 15.9.09
Nguyễn Tường


MỜI ĐỌC TIẾP

NGỤ NGÔN PHỔ THƠ 3

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi