Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Thầy Cô giáo về họp mặt



Tháng hạ
Thơ Phan Phụng Thạch

Khi trở lại với nỗi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không?



Các em còn thương về ngôi trường cũ ?
Vườn thiên đàng của tuổi nhỏ vàng son
Thầy đứng đó như một loài cổ thụ
Chút bóng hiền che nắng lũ cây con.



Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường
Các em về với nắng vàng trên tóc
Với ve sầu cất tiếng hát bi thương.




Từ hôm đó bay đi muôn vạn ngã
Trời quê hương có mỏi cánh ngàn chim ?
Lòng các em có xanh màu lá mạ ?
Và lời thầy còn vang dội trong tim ?



Những âm vang của giờ chơi giờ học
Đã chìm theo cùng tiếng trống tan trường
Nhưng tin-yêu thầy gieo giờ đã mọc ?
Hay cũng tàn theo khói lửa quê hương ?

 
Khi trở lại với nỗi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không ?


Sân trường nắng hạ
Thơ Phan Phụng Thạch

Bây giờ mùa thu qua chưa
hay vẫn còn trong nắng hạ ?
Bây giờ các em đã về
hay còn mãi đi xa ?

Sao ta vẫn buồn
vẫn buồn như lá ?
Xin thời gian
thời gian đi qua.

Ôi ở đâu mùa thu sao bây giờ tháng hạ?
Sao bây giờ hoa phượng đỏ còn rơi?
Và sao hồn mênh mông mênh mông biển cả
Những vui buồn ngày tháng củ đang trôi.


Ta trở về giữa sân trường vắng lặng
Hồn bơ vơ và chân lạc trong đời
Mới hôm nào các em đùa trong nắng
Sao bây giờ tất cả đã xa xôi!

Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim


Những thiên-thần, những thiên-thần-tuổi-nhỏ
Là các em, là các em, các em, các em.

Người phụ nữ mặc áo đỏ thẩm là cô Ngô Thị Hoa, cô giáo trẻ nhất trường.



Không có nhận xét nào:

Người theo dõi