Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

CẢM XÚC VỀ MỘT CHUYẾN ĐI - Nguyễn Ngọc Thái








Bây giờ khi mọi cảm xúc đã lắng xuống, tôi mới ngồi lại viết những dòng nầy. Các bạn cũng đã trở lại cuộc sống đời thường bên con bên cháu. Tuy nhiên, cũng như tôi, trên môi các bạn chắc hẳn vẫn còn đọng lại nụ cười.

Chuyến du Xuân Đà lạt vừa qua thật tuyệt vời phải không các bạn. Bạn bè sau bao thăng trầm của cuộc đời đã đẩy mổi đứa đi về một ngả. Hôm nay chúng ta đã xích lại bên nhau. Chúng ta đã sống lại những ngày áo trắng bên mái trường NH dấu ái. Bạn bè gần bốn mươi đứa, mỗi đứa mỗi tính nhưng chúng ta đã hòa chung nhịp thở trong ngôi nhà 64-71 thân yêu. Môi trường tập thể không tránh khỏi những và chạm nhỏ với nhau. Tuy nhiên như Võ đình Đoan đã nói một câu thật dễ thương: "Bạn bè mà... nói để rồi quên...".

Chắc các bạn cũng cùng suy nghĩ như tôi. Chúng ta thật hạnh phúc khi có một người thầy như thầy Lê Hữu Thăng. Thầy luôn đồng hành cùng 64-71 chúng ta trên mỗi chặng đường. Bên cạnh đó chúng ta có Trần Văn Hảo, người nhóm trưởng luôn quên mình để hoàn thành tốt mọi công việc của anh chị em. Còn nhiều, nhiều nữa nhưng người bạn thật tuyệt vời của chúng ta mà tôi không sao nói hết.

Về phần mình, tôi thấy mình đã hoàn thành tốt vai trò một MC, một hoạt náo viên (tên Trần văn Hảo đặt), trên cả hai chặng đi về. Tôi thật sự không nén nỗi cảm xúc khi nhìn bạn Nguyễn Hiếu rơi nước mắt khi cùng đoàn Quảng trị nói lời tạm biệt. Tôi cũng rưng rưng khi bạn Lê Hữu Huy nghẹn ngào không nói được hết lời khi chúng ta sắp sửa chia tay đoàn Bảo Lộc..... Và tôi, người luôn đem đến cho các bạn nụ cười, cũng không nén nỗi cảm xúc khi bắt tay các bạn và cái xiết tay đầy âu yếm của thầy LHT khi đoàn Dầu Giây bước xuống xe. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt không rơi xuống mà còn đọng mãi trên bờ mi.

Ngày vui rồi cũng qua mau, đọng lại trong ta là tình cảm thân thương của thầy trò và bè bạn.

Các bạn ơi! Năm tháng rồi sẽ trôi qua, quỹ thời gian của chúng ta ngày càng cạn. Tôi biết những năm tới và những năm tới nữa, trong mỗi chúng ta có người sẽ rớt lại đằng sau vì cái biến hóa của luật vô thường. Viết đến đây tôi không sao viết tiếp được nữa.

Hãy cất giữ những kỷ niệm nầy nghe các bạn và hãy coi chúng ta "như chưa hề có cuộc chia ly”.

Nguyễn Ngọc Thái

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi