Chợt !
Chợt nhận ra một cảm giác thân quen
Của cái thủa ấu thơ ngày xưa ấy
Cứ chiều chiều Nội lại ngồi mon men
Nhóm nhen từng ngọn hồng đang rực cháy
Bên bếp lửa Nội vẫn thường ngồi quạt
Tấm lưng trần vầng trán đẫm mồ hôi
Mặc Ông trời không cho cơn gió mát
Nội ngồi đó lo từng giọt nước sôi
Phải chăng nhà không có bếp ga?
Nhưng nào hay điện, nước, ga đều đủ cả.
Chẳng qua Nội một con người dân dã,
Tính tiết kiệm từ mấy chục năm qua
Ấm nước sôi hồng Nội đun, Nội nấu.
Ấm đượm tình thương Cháu thương Con
Sợ cả nhà tắm lạnh bệnh lại rầu
Lo tháng này ga nhanh hết, cực Con,
Chợt nhận ra 1 tình cảm tràn đầy
Mãnh liệt dâng trào khắp cả con tim
Con tự trách mình thủa ngây thơ ấy
Chẳng biết phụ Ông mà cứ đứng nhìn
Rồi giờ đây tuần nào chẳng có mặt
Đáng buồn thay lai vắng mặt Nội Tôi
Dằn trong tim nghẹn ngào tôi nghiến chặt
Khói lửa mờ ảo đấy, Nội đâu rồi? .Biên Hòa ngày 28/8/2011.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét